0877907790

Giới thiệu về truyện hoa tigon nở muộn

Tôi ngồi đây viết những dòng tâm tư này khi con gái năm tuổi của tôi đã ngủ say. Phong Linh mùa này đẹp lắm! Cây lá đang chuyển hạ sang thu, thời tiết se lạnh vừa phải khiến cho lòng người nhẹ nhõm biết bao nhiêu.

Cuộc đời mỗi chúng ta có ai dám nói rằng không từng trải qua thăng trầm, sóng gió. Nhưng chẳng con sóng nào mãi vỗ bờ, chẳng có đau thương nào không có tận cùng. Khi mọi thứ buồn đau đi qua, chính là lúc con người chúng ta đạt đến cực hạn của hoàn thiện, tôi không gọi đó là hoàn hảo mà là một con người hoàn thiện nhất. Là khi bạn nhắc về nỗi đau cũ, nó khiến bạn hoài niệm chứ không còn đau đớn.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mẹ không may qua đời khi tôi vừa tròn mười hai tuổi. Cha tôi mù, một đứa trẻ mười hai tuổi bỗng dưng phải trở thành trụ cột của gia đình. Tôi đã phải trải qua quãng thời gian thanh xuân quá đỗi vất vả, ngày đi học, đi làm, khuya cắm đầu vào thu dọn nhà cửa và học bài trên lớp. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi ngủ lại chỉ có thể ngủ bốn tiếng mỗi ngày.

Có hai thứ quan trọng nhất trong đời tôi đó là cha và tiền.

Tôi may mắn gặp được một ông chủ giàu có. Ông ấy tài trợ mọi khoản học phí cho tôi kể từ khi tôi học cấp hai. Cũng nhờ thế mà tôi được đến trường và vẫn có thể chăm sóc chu đáo cho cha. Ông chủ ấy là người ân nhân lớn nhất của cuộc đời tôi, cũng là người mà tôi trân quý nhất trên đời này ngoài cha tôi.

Nếu cuộc đời tôi cứ phát triển một cách yên ổn thì chẳng còn gì để nói nữa. Thế nhưng sóng gió lại đến khi tôi bắt đầu tham gia học tại trường đại học Hải Vương, là trường học cho giới siêu giàu. Để phù hợp với môi trường, cũng như để bản thân không bị quấy rối tại trường, tôi đã phải đóng giả là một đại tiểu thư.

Thật buồn cười phải không? Ngày thì làm đại tiểu thư, tối đến lại làm một phục vụ quèn trong một quán nhậu bình dân.

Chẳng biết phải nói là xui hay hên khi một đại tiểu thư “hàng giả” như tôi lại lọt vào mắt xanh của hai đại công tử máu mặt trong trường Hải Vương. Có lẽ mọi người đang trầm trồ ngưỡng mộ vì tôi gặp số hưởng đúng không? Đừng vội! Một trong hai tên đại công tử ấy là kẻ cầm đầu phong trào tẩy chay “những kẻ hèn mọn”, những kẻ giống như tôi, nhà không có điều kiện nhưng vì muốn con cái thay đổi vận mệnh nên cắn răng cắn lợi cho con đi học trường tiếng tăm, mong muốn đổi đời.

Nếu như bao cô gái tuổi mười tám khác, được trai đẹp theo đuổi trong trường đại học là một trải nghiệm thật sự thú vị. Nhưng đó là khi bạn không nằm trong đối tượng bị tẩy chay mà thôi. Tôi là kẻ bị tẩy chay, lại bị chính cái kẻ cầm đầu phong trào tẩy chay theo đuổi. Chẳng khác nào sói lại đi làm bạn với thỏ cả.

Hoàng ca là biệt danh của anh ấy. Tôi hận anh ấy, ghét anh ấy nhưng anh ấy cũng là người mà tôi cảm thấy day dứt nhất trong cuộc đời này của mình. Mối tình đầy gian nan của chúng tôi kể ra cũng thật sự là bi đát.

Anh theo đuổi tôi là vì tôi giống người yêu cũ của anh.

Tôi trốn chạy anh vì anh là kẻ thù của tôi.

Em họ của anh thích tôi, tôi trở thành em dâu của anh.

Mối ràng buộc của tôi và anh như sợi dây chun cứ ràng buộc co dãn không hồi kết. Nhưng chỉ cần một người buông, người còn lại chắc chắn sẽ tổn thương.

Và tôi đã chọn buông tay anh, để anh về với người tình cũ mà anh chưa thể nào quên. Tôi vì bảo vệ người mà tôn trân quý, đành lỗi hẹn trăm năm với người tôi yêu.

Có ngờ đâu sự lựa chọn ấy đã khiến tôi và anh lâm vào cảnh đau thương tồi tệ. Tôi rất hối hận, hối hận vì đã gặp gỡ rồi nảy sinh tình cảm với anh. Giá như hai chúng tôi cứ là kẻ xa lạ, giá như tôi cũng chết đi trong vụ tai nạn năm mười hai tuổi, thì có lẽ cuộc đời của tôi không bi thương đến vậy. Giá như tôi chết sớm hơn một chút thì có lẽ đã không làm mẹ kế của anh.

Tôi trở thành mẹ kế của anh, trở thành mẹ kế của người mà người mình yêu đến đứt ruột.

Gió ngoài trời đột nhiên thổi mạnh, tôi phải dừng bút ở đây thôi. Con gái nhỏ của tôi đang cựa mình, tôi phải đắp chăn lại cho nó mới được.

Nếu bạn còn tò mò về cuộc đời của tôi. Vậy hãy tìm tôi tại bộ tiểu thuyết: Hoa Tigon Nở Muộn nhé!

Bài viết liên quan